Thứ Ba, 30 tháng 8, 2016

Còng lưng nuôi chồng thất nghiệp suốt 7 năm và đây là phương pháp anh trả ơn tôi sau khi làm giám đốc

(Blogtamsu) – 1 tuần sau khi chồng tôi lên chức, anh bảo tôi về quê, tậu bánh trái về thắp hương cho các cụ. Tôi nghe lời chồng mang cả đứa con 3 tuổi của mình theo. Tới khi trở lại nhà, tôi thấy căn nhà đã khóa yên ém nhẹm.

Tôi vẫn còn nhớ như in những tháng ngày đó, lúc đó Đạt về nhà với khuôn mặt bi quan như đưa đám, anh bảo anh đã bị thải trừ. Tổ chức kinh doanh anh làm 3 năm nay hốt nhiên giảm biên chế và Đạt bị liệt vào danh sách đó. Bỗng dưng thành kẻ thất nghiệp, Đạt đâm ra cáu gắt và thường xuyên lê la uống rượu với mấy anh hàng xóm. Tôi hiểu chồng chán đời nên không làu bàu gì cả, chỉ khích lệ anh cố gắng mua công việc khác để thay thế vì tôi nhân thức Đạt là một người có chuyên môn.

Thế nhưng nhịn nhường như vận may không nhoẻn cười với chồng tôi. Rải đại dương sơ xin việc suốt 1 năm trời mà không có công ty nào gọi anh cả. Ban đầu Đạt còn chuyên cần, đi theo mấy anh láng giềng khiến khuân vác kiếm thêm tiền nhưng sau này, anh lại kêu chán rồi ở nhà.

Từ khi chồng ở nhà, tôi phải đầu tắt mặt tối làm thêm đủ việc để lấy tiền lo cho cả gia đình. Trong khoảng rửa bát, thu vén, khiến cho ô sin theo giờ, đi quét rác, may vá… việc gì tôi cũng làm cho cả. Năm đầu khi thất nghiệp, chồng tôi còn nhẫn nại rải biển sơ ứng tuyển nhưng tới những năm sau đó, anh không thèm khiến gì nữa. Tôi đi làm, Đạt ở nhà lo việc nội trợ, từ từ, anh ngại tiếp xúc với bên ngoài, cứ bảo anh đi xin việc là Đạt lại từ chối.

nuoi-chong-that-nghiep-blogtamsuvn (1) (Ảnh minh họa)

Cứ như thế, tôi đảm trách mái ấm suốt 7 năm trời, chồng tôi hết chán nản lại than vắn thở dài, anh bảo rằng do nhân kiệt chuyên nghiệp nên bị người ta dìm chứ chẳng hề vì công ti phải giảm biên chế nhạo như người ta nói. Tôi ròng rã 7 năm trời đi làm đủ mọi ngành nghề nghề, trong khoảng một người thiếu nữ cũng ưa nhìn, giờ tôi già đanh, tay chân xấu xí, khuôn mặt toàn tàn hương. Nhưng nụ cười của tôi là ít ra vẫn luôn được nghe những lời cảm ơn của chồng.

Tìm hiểu >>> Con bị bệnh viện trả về để “lo cỗ ván” nhưng chồng vẫn biệt tăm, tôi ngay thức thì ly hôn rồi cuộc chạm mặt 5 năm sau đã khiến tôi bật khóc

Có nhẽ ông trời cũng thương nên hết năm thứ 7, Đạt hốt nhiên được kiếm được tham gia một công ti in ấn, quảng cáo. Ngày đầu Đạt đi khiến, anh rất hứng khởi. Tôi thấy chồng bản thân vậy cũng vui. Tôi nghĩ ít tiền cũng được yếu tố chủ quản là chồng tôi phấn kích, có tinh thần quay về.

Từ hôm Đạt đi khiến cho, khi nào về nhà anh cũng tham gia phòng riêng đóng cửa lại rồi làm cho việc quần quật trong đó tới sáng. Tôi thương chồng lắm, có khi tôi thấy anh ngủ gục bên bàn khiến cho việc mà nước mắt cứ chảy. Xét cho cùng những 04 tuần ngày gian khổ của thê thiếp chồng tôi đã hết, giờ đây tôi tin rằng cuộc sống của chúng tôi sẽ tốt hơn.

Sau 2 năm, chồng tôi được để bạt lên khiến cho giám đốc. Tôi vui mừng tột bậc vì sự cố gắng của anh đã được đền đáp. Những tưởng từ đó cuộc sống mái ấm của tôi sẽ được cải thiện nhưng đó chỉ là nghĩ suy của tôi mà thôi.

1 tuần sau khi chồng tôi lên chức, anh bảo tôi về quê, sắm bánh trái về thắp hương cho các cụ. Tôi nghe lời chồng mang cả đứa con 3 tuổi của mình theo. Đến khi quay về nhà, tôi thấy căn nhà đã khóa im ỉm. Hỏi ra mới nhân thức chồng tôi đã bán nhà cho người khác. Tôi điếng người, vì chuyện hệ trọng như thế mà chồng tôi không nói với tôi câu nào cả. Tôi gọi điện cho chồng thì anh không nghe máy.

Tôi gửi con sang nhà láng giềng rồi nôn nóng tới công ty của anh. Và rồi một cảnh chẳng thể nào tin nổi đã xảy ra trước mắt tôi.

Ở cửa công ti, anh mở cửa ô tô cho một cô gái xinh như mộng, chân dài, da trắng bước vào. Tôi chạy lại lắp bắp:

- Anh ơi, sao lại bán nhà đi thế? Giờ nhà mình ở đâu anh?

- Anh tìm nhà khác rồi, mà em chưa nhận được đơn ly hôn anh gửi về quê à? Sao giờ lại mò lên?

- Ly hôn ư? Sao lại ly hôn?

nuoi-chong-that-nghiep-blogtamsuvn (2) (Ảnh minh họa)

- Giàu đổi bạn, sang đổi phi tần. Anh đâu thể sống với người phi tần nhàu nhĩ như em được?

Tôi chết điếng, tôi lao tới túm lấy áo chồng, anh hất tay tôi ra rồi đẩy tôi ngã dúi dụi xuống đường. Tôi gào lên:

- Thế những nhọc nhằn tôi trải qua mấy năm trời để nuôi anh khi anh thất nghiệp không hề có ý nghĩa với anh sao?

- Nó có ý nghĩa với cô không có tức là nó có ý nghĩa với tôi. Cô ngu thì cô chịu.

Nói hoàn thành, anh vào ô tô lái xe đi mất, chỉ còn tôi nằm dưới đất, ôm nỗi đắng cay vì bị bội phản chỉ trong nháy mắt sau hàng năm trời còng lưng nuôi chồng.

Theo Tịnh Uyên/ Một Thế Giới


Đọc thêm: Tin Mới 24h

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét